Hát văn – Nét đẹp làng ta
Nhà thơ Đào Nguyên Lịch Sinh năm 1953 hiện đang nghỉ hưu. Anh đã cộng tác với trên 20 đầu Báo và Tạp chí. Từng nhận được nhiều giải về thơ của Đài báo trung ương. Xin giới thiệu với quí vị và các bạn một số bài thơ của anh viết về tình yêu quê hương đất nước với những phong tục tập quán và nhiều nét đẹp truyền thống văn hóa về tình thơ, tình người và xã hội Việt Nam xưa và nay .

NT Đào Nguyên Lịch
NHỚ THUỞ XA XƯA
Tuổi thơ sống giữa quê hương
Với nhiều kỷ niệm vấn vương ta mình
Bên nhau như bóng với hình
Chơi cù, đánh đáo sân đình thú sao
Chiều hè ngụp lặn đầm ao
Đùa vui té nước cùng bao bạn làng
Bắt chim non chửa ra ràng
Leo lên tận ngọn cây bàng vồ nhanh
Đêm về gió mát, trăng thanh
Cứ chơi trận giả chạy quanh ngõ nhà
Mùa màng mót lúa đồng xa
Tháng mười tháo ải lại ra ruộng mò
Những ngày sấm chớp mưa to
Bờ mương làm “sậy” cá rô lách vào
Chuột săn trong lỗ bới đào
Khói “hun” mù mịt lệ trào, mắt cay
Ngoài đồng móc Rốc mê say
Đơm lờ, kéo vó đến nay quên nào
Đầu trần, chân đất có sao
Chăn trâu, cắt cỏ đã bao nhiêu lần
Từ đây mình cứ lớn dần
Rồi đi khắp chốn xa gần nhiều năm
Nay cùng hò hẹn về thăm
Chính nơi ấy thuở xa xăm ta mình !
Đào Nguyên Lịch
——————————————–
CÁI THÚ Ở LÀNG
Thú sao phong cảnh làng ta
Cho ai nhung nhớ phải xa chốn này
Quản gì nắng đổ, mưa bay
Việc đồng còn mãi mê say sớm chiều
Thiên nhiên hòa hợp bao nhiêu
Xem hoa nở, nghe chim kêu rộn ràng
Đồng quê lúa trải chín vàng
Phù sa thắm đỏ mỡ màng làm sao
Trong vườn bắp cải, bí đao
Rau xanh, quả ngọt nơi nào hơn đây
Bốn bề xanh biếc cỏ cây
Ao sâu đàn cá giương vây lượn lờ
Khế sung ngả bóng ven bờ
Leo trèo trẻ nhỏ bao giờ chán đâu
Cạnh nhà qua lại bấy lâu
Thuốc lào nhả khói, hết sầu với ta
Chè tươi nồng đậm rót ra
Làm ăn chuyện kể sao mà say sưa
Thảnh thơi nằm võng đung đưa
Dưới bóng tre mát ban trưa hè về
Ung dung ngắm cảnh triền đê
Gió nam lồng lộng hả hê lòng mình
Tuổi già vui cảnh chùa đình
Nét quê thấm đậm cái tình là đây
Sáo diều hòa quyện trời mây
Nghe mà lòng cứ ngất ngây bạn bầu
Từ xanh tóc, đến bạc đầu
Quẩn quanh sớm tối từ lâu ở làng
Bên nhau xóm láng, họ hàng
Vẫn luôn qua lại để càng mến nhau
Ấm lòng con cá, lá rau
Khó khăn cứu giúp, ốm đau ra vào
Nơi đâu qúy giá bằng nào
Tình người mãi cứ dạt dào khó vơi
Cội nguồn gắn bó suốt đời
Để ai xa cách khắp nơi hướng về !
Đào Nguyên Lịch
————————————————-
NHỚ LẮM QUÊ NHÀ
Xa xôi nhớ lắm làng mình
Qua bao năm tháng bóng hình in sâu
Chứa chan kỷ niệm quên đâu
Của thời cắt cỏ, chăn trâu trên đồng
Vơ rơm rạ đốt lửa hồng
Củ khoai vùi chín thơm nồng gió bay
Mấy mươi thu đến hôm nay
Cội nguồn cách biệt, ai hay nỗi lòng
Nhiều khi thao thức đêm ròng
Nhớ quê da diết ước mong quay về
Dù đang sống cảnh đề huề
Dẫu rằng vật chất tràn trề bao nhiêu
Vẫn thèm vị đậm canh riêu
Trong vườn rau hái liêu xiêu bóng bà
Ngoài sân ríu rít đàn gà
Mặt chuôm cá lượn, la đà chuồn bay
Táo giòn, bưởi ngọt, ớt cay
Phất phơ hoa cải ong say lượn vào
Tình quê hương mãi dạt dào
Giữa nơi phường phố ta nào có quên
Ước về thăm viếng Tổ tiên
Trầm thơm ngào ngạt thắp lên tỏ bày
Phồn hoa đất khách chốn này
Mà lòng vương vấn cái ngày ở quê!
Bà con như thế một nhà
Buồn, vui san sẻ sao mà thân thương
Thấy lòng man mác vấn vương
Vui cùng em nhỏ bờ mương thả diều
Nhớ cô môi thắm, yếm điều
Ngày xuân đậm nét yêu kiều thướt tha
Như bao làng xóm quê ta
Mà sao càng thấy thiết tha dường nào
Quê hương hai tiếng ngọt ngào
Cùng người gắn bó biết bao nhiêu đời
Dẫu đang sống chốn xa vời
Nhớ nhung nguồn cội rối bời lòng ai !
Đào Nguyên Lịch .