Venice – thành phố nổi trên sóng nước

Venice – thành phố nổi trên sóng nước

Nhìn trên bản đồ, Venice hiện lên như một con cá lớn nổi bật giữa mặt nước, được bao bọc bởi biển xanh bao la. Tiếng sóng vỗ về suốt ngày đêm tạo thành một bản hòa ca tuyệt đẹp với thiên nhiên. Những vạt nắng vàng như mật trải dài lên các đền đài cổ kính, lấp lánh trên những dòng kênh chằng chịt…

Tôi lập tức tìm đến các bảo tàng của thành phố, nơi lưu giữ những tác phẩm nghệ thuật mang đậm dấu ấn của các nghệ nhân vĩ đại. Tôi chiêm ngưỡng những bức họa lừng danh và những tác phẩm điêu khắc hoành tráng từ xưa đến nay, đồng thời suy ngẫm về những tượng đài và các hiện vật lịch sử ghi dấu những chiến tích hào hùng của dân tộc Ý.

Khi ngắm nhìn một pho tượng đá đẹp ở góc phòng, tôi bèn hỏi một chị nhân viên bảo tàng:

  • “Chị có thể cho tôi chụp một bức ảnh kỷ niệm với pho tượng này không?”
    Chị nhìn quanh rồi thì thầm bằng tiếng Anh:
  • “Anh thông cảm, chỉ chụp nhanh một kiểu thôi nhé.”
    Tôi cảm ơn và nhanh chóng ghi lại khoảnh khắc, sau đó cất máy vào túi. Nhận thấy chị có vẻ thân thiện, tôi bắt chuyện:
  • “Chị là người Ý hay người Anh vậy?”
  • “Tôi là người Ý, chỉ biết một chút tiếng Anh thôi. Còn anh từ đâu đến?”
  • “Tôi là người Việt Nam, hiện đang sống ở London, Vương quốc Anh.”

Chị ấy khen giọng tôi nhẹ nhàng và dễ hiểu.

Chúng tôi trò chuyện một cách vui vẻ. Tôi hỏi chị về lịch sử xây dựng thành phố này. Chị giải thích rằng Venice được xây dựng từ thế kỷ thứ 8, tức là đã tồn tại khoảng 1200 năm. Dù nhiều địa điểm đã được trùng tu và xây dựng lại, nhưng các cung điện, nhà thờ và bố cục kiến trúc của thành phố là vô cùng vĩ đại. Do vị trí đặc biệt giữa biển cả, thành phố thường xuyên phải đối mặt với tình trạng ngập lụt. Để khắc phục, người dân đã khéo léo xây dựng hệ thống kênh rạch chằng chịt, giúp nước biển được điều tiết, hạn chế thiệt hại do lũ lụt.

Vì lý do đó, các ngôi nhà ven kênh được xây dựng trên nền móng bằng những khối đá lớn, còn trên là gạch và gỗ, tạo nên những tòa nhà cao từ 4 đến 5 tầng san sát nhau. Thành phố này có hơn 400 cây cầu lớn nhỏ bắc ngang kênh, phục vụ cho người đi bộ. Phương tiện di chuyển chủ yếu là thuyền nhỏ, thuyền gắn máy hay ca-nô.

Venice có 120 nhà thờ, đường phố rất nhỏ với nhiều ngóc ngách, có những đoạn đường chỉ chừng 1,5 đến 2 mét, trong khi các đại lộ rộng khoảng 5 đến 6 mét. Thỉnh thoảng, bạn cũng thấy những khoảng sân rộng rãi. Đặc biệt, nơi đây chỉ có người đi bộ, không có xe đạp, xe máy hay ô tô.

Phương tiện giao thông chính để vận chuyển hàng hóa là tàu thuyền. Kênh Canal Grande lớn nhất chạy uốn lượn cắt ngang thành phố, luôn tấp nập tàu bè qua lại. Những nhánh sông nhỏ cũng náo nhiệt không kém, với những chiếc thuyền xuôi ngược, tạo nên bức tranh sống động giữa những bức tường cổ kính, nơi đã chứng kiến biết bao thăng trầm của lịch sử.

Mùa du lịch ở Venice và giá cả

Mùa này là mùa du lịch, du khách từ khắp nơi đổ về như trẩy hội. Các dịch vụ giao thông, khách sạn, nhà nghỉ, ăn uống đều sôi động, đem lại lợi nhuận lớn. Tôi thuê một căn nhà gồm 2 phòng ngủ, một phòng khách, nhà bếp và phòng tắm trong một tuần, giá trung bình là 1200 euro. Vào tiệm internet để chat trong một giờ giá cước là 9 euro, trong khi ở Anh chỉ tốn 1 bảng Anh mà thôi.

Di chuyển bằng thuyền nhỏ không có máy, chỉ có người chèo tay, giá từ 100 đến 120 euro cho 30 phút. Còn nếu đi trên các tuyến đường xa bằng ca-nô hay thuyền lớn công cộng thì chi phí sẽ rẻ hơn nhiều. Nơi đây nổi tiếng với nhiều mặt hàng công nghệ, đặc biệt là sản phẩm thủy tinh màu của Ý, một nghệ thuật truyền thống mang tính biểu tượng. Tôi đã có dịp tham quan công xưởng thổi thủy tinh, chứng kiến cách các nghệ nhân làm việc và tạo ra những sản phẩm có giá trị cao.

Thật tuyệt vời khi ngắm nhìn những tác phẩm thể hiện hình dáng động vật, cây cỏ, hoa lá; những chiếc ly, cốc và các biểu tượng thiên nhiên đầy nghệ thuật. Mỗi sản phẩm đều mang dấu ấn của sự sáng tạo và bàn tay khéo léo của con người.

Venice nằm bên bờ đại dương, bao quanh là nhiều đảo nhỏ sống động và dòng hải lưu trong xanh, thơ mộng. Tôi đã có chuyến đi thuyền ra một hòn đảo mang tên LIDO, cách thành phố khoảng 10 km. Hòn đảo này có hình dáng như một chiếc thuyền, nằm vững chãi giữa biển khơi, bảo vệ Venice khỏi những cơn bão dữ dội. Bãi cát dài hiền hòa, ven biển xanh tươi với nhiều cây cổ thụ và những con đường trải nhựa phẳng lỳ. Những biệt thự mới xây dựng hòa cùng các khu nhà cổ kính, tạo nên bức tranh đa dạng về kiến trúc.

Đảo LIDO là nơi nhộn nhịp với xe đạp, xe máy, ô tô, bus và cả xe xích lô cho du khách thuê. Trong dòng người đa sắc tộc nơi đây, tôi chưa gặp ai là người Việt Nam, nhưng lại bắt gặp một chiếc xe máy bên đường, với hình vẽ ngôi sao vàng năm cánh, biểu tượng cho quốc kỳ Việt Nam. Điều đó khiến tôi cảm thấy tự hào về quê hương, một nỗi niềm ấm áp giữa biển người xa lạ.

Bất chợt, tôi nhớ lại những năm tháng đầu tiên xa quê, những giọt nước mắt luôn thường trực trong lòng, và những kỷ niệm về quê hương cứ dâng trào. Tôi nhớ có một lần, con tôi mang về một lá cờ đỏ sao vàng và hỏi:

  • “Bố ơi, cờ này là cờ của nước Việt Nam phải không?”
    Tôi trả lời: “Đúng rồi, con ạ.”
    Nó lại tò mò: “Vậy sao con thấy có lá cờ vàng với ba sọc đỏ nữa?”
    Tôi bèn giải thích cho nó về hai sắc cờ của đất nước.

Sinh ra và lớn lên tại Anh, nó hiểu biết rất mơ hồ về quê hương. Nó bảo tôi:

  • “Con sẽ treo lá cờ này bên ngoài cửa sổ nhé!”
    Nhưng tôi ngăn lại:
  • “Không nên treo cờ ra ngoài lúc này, con ạ. Khu phố này có một số người miền Nam theo chế độ Việt Nam cộng hòa, trong khi bố mẹ là người miền bắc không theo họ. Nếu mình treo cờ này ra ngoài, có thể sẽ gặp bất lợi hoặc bị xa lánh. Tốt nhất mình nên tôn trọng lá cờ, cất giữ và treo trong nhà thôi, đừng cho ai biết con nhé.”

Con tôi có vẻ thất vọng, sau một lúc suy nghĩ nó hỏi:

  • “Vậy con có thể treo trong phòng con được không?”
    Tôi gật đầu đồng ý, và nó lập tức căng bày lá cờ đỏ sao vàng lên giữa trần phòng ngủ, khiến không gian trở nên bừng sáng… Nó rất vui sướng về điều đó.

Gia đình tôi nằm phơi mình trên bãi cát cùng với bao người xa lạ, cũng xuống biển vẫy vùng trong dòng nước mặn mênh mông. Xa xa, những con tàu vượt trùng dương từ từ khuất dần vào chân trời ngập nắng…

Vũ Kim Thanh, July 2024

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

kimeditor

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *