Tiếu lâm – thư giãn 15-Xin bà để chúng tôi yên
Chán cơm thèm phở
Kính tặng anh Hải Lâm from Nữ Văn sĩ Hương Keenleyside sáng tác
Anh X. có một bà bà vợ rất ghen, anh rất chung thủy , đi làm về là cắm cơm, làm các món ngon, ăn xong anh rửa bát, cuối cùng là dạy con học bài. Thế mà chị vợ rất ghen, lúc nào cũng sợ chồng phản bội nên anh phải dùng những từ ký hiệu để viết những từ thật ra không có gì là nhạy cảm cả . Anh X viết tắt các ký hiệu như sau: đi nhậu với bạn bè thì gọi là đi khám GP, sau buổi làm tụ tập uống bia với đồng nghiệp thì gọi là đi đổi bình nước lọc. Hồi nọ anh đi về Việt Nam, anh có đi night club ở Nha trang, nơi có rất nhiều các cô gái thanh mảnh xinh đẹp làm tiếp viên thì anh viết là đi xem rừng trúc. Còn chuyện bạn bè anh mà lỡ có anh nào hư thì anh gọi là cậu ấy chán cơm thèm phở nên chị vợ rất dị ứng với câu “Chán cơm thèm phở.”
Hôm nay anh đang phơi quần áo ngoài sân, vợ anh thì nhận việc chặt con gà luộc vì chị khoe chị chặt gà đẹp hơn tất cả đàn ông Việt Kiều Anh cộng lại!
Đột nhiên, chị chay ra sân tay lăm lăm con dao nhọn sắc bén nhìn đến sợ:
-Ông muốn chết hả! Điện thoại của ông có tin nhắn của hội : We love phở! Hóa ra bây giờ ngoại tình chán cơm thèm phở còn rủ nhau tụ tập có cả hội những mấy ngàn người! Mà thế nào lại lan toả khắp cả Châu Âu! Đừng tưởng anh đăng ảnh bát phở mà tôi tin nhé! Tôi sẽ lan toả Hội WE LOVE PHỞ khắp nơi cho anh chừa!
Anh chồng run như cầy sấy;
-Em ơi đây là hội We love phở thật , Anh Lâm bên Ba Lan sáng lập để bảo tồn văn hoá ẩm thực ạ, có webside nghiêm chỉnh mà, tội đâu em cứ ông Lâm đấy mà chỉnh ! Em cất con dao đi em, ý bọn anh là phụ nữ WE love phở đấy!
London 2025
Xin bà hãy để chúng tôi yên.
Hai vợ chồng nhà nọ vốn đã mất đi một đời chồng, một đời vợ, giờ lại về bên nhau cùng chung sống, dù có phần trục trặc nhưng vẫn khá hạnh phúc. Hôm nay, cặp đôi đang xem phim trên TV thì chuông điện thoại reo vang. Bực mình vì bộ phim đang vào cao trào, anh chồng nhấc máy và trả lời giọng giận dữ:
— “Chúng tôi rất hạnh phúc, chẳng cần bà phải góp ý. Nếu không có việc gì thì bà đừng gọi làm phiền chúng tôi nữa!”
Tiếp đó, không biết đầu dây bên kia nói gì mà anh chồng trả lời :
— “Không, bây giờ tôi không thích ăn thịt như ngày trước. Vợ chồng tôi đã kiêng rồi.”
Anh chồng bực bội bắt đầu hơi to giọng nói tiếp
— “… Tôi đã nói rồi, bà không cần biết chúng tôi sống thế nào. Bà cứ để yên cho chúng tôi, mọi thứ đều ổn, bà yên tâm đi!”
Chị vợ nhanh chóng chạy tới giằng lấy điện thoại, hét vào máy:
— “Bà nghe rõ chưa? Để chúng tôi được yên! Bà lảm nhảm nhiều thế? Bà đúng là thần kinh! Đừng gọi quấy rầy chúng tôi nữa, rõ chưa!”
Sau đó, chị quay sang bảo chồng:
— “Vợ cũ của anh mà gặp em thì tắt điện thoại, chứ đừng để em nổi điên lên!”
Chồng đáp bình thản:
— “Nhưng anh đang nói chuyện với mẹ em mà!”
Cảnh khác: Bố vợ đàng hoàng, tử tế hỏi con rể:
— “Tèo ạ, thế cháu nhất định muốn cưới con gái bác à?”
— “Vâng, thưa bác.”
Bố vợ tiếp lời:
— “Bác thấy cháu ngoan ngoãn, tử tế, đẹp trai, có công ăn việc làm đàng hoàng, nhưng thật lòng khuyên cháu không nên lấy con gái bác. Nếu thật sự muốn lấy, thì sau này đừng trách bác đã can ngăn. Con bé nhà bác lười lắm, cả tháng không chải răng, không biết nấu ăn, lúc nào cũng cáu kỉnh, luôn đổ lỗi cho người khác, chỉ thích ăn ngon mặc đẹp. Tối thì chơi game, lướt mạng, xem tin nhảm, còn sáng thì ngủ đến 12 giờ trưa. Đến bữa ăn, bác và bác gái phải nấu tận nơi, gọi năm lần bảy lượt mới ra ăn, vừa ăn vừa cắm đầu chát chít trên điện thoại, rồi chê thức ăn mẹ vợ con nấu không hợp khẩu vị!”
Con rể kiên quyết:
— “Cháu quyết lấy con gái bác. Nếu bác không đồng ý, thì cháu tự tử chứ cháu chỉ yêu cô ấy .”
Sau đám cưới Tèo nhăn nhó đến nhà bố vợ:
— “Bố vợ ạ, con trả bố con gái lại cho bố vợ đây, con bây giờ sống không bằng chết. Bố đã đúng, thà con chết còn hơn phải sống với cô ấy thêm một ngày nữa!”
Cảnh cảm động: Ông bố vợ sắp mổ tim, còn con rể chính là người trực tiếp gây mê cho ông. Nhớ lại những năm tháng ngăn cản chàng trai yêu con gái mình, ông mồ hôi túa ra vì lo sợ. Nếu con rể gây mê quá liều, ông e rằng không qua khỏi. Ông thều thào trên bàn mổ:
— “Con ơi, bố có chuyện muốn nói, quan trọng lắm!”
— “Gì vậy, bố?”
— “Nếu bố chết, thì con phải nuôi mẹ vợ. Bà ấy đã chọn sống cùng chúng ta, và con biết rõ vì ai mà bố nghe tim đập mạnh thế này!”
Con rể trấn an:
— “Bố yên tâm, con sẽ cố hết sức để bố được sống!”
Nội dung do Amy Chapman sưu tầm.