ĐÔI CÁNH THIÊN THẦN
Truyện ngắn của Từ Kế Tường
Cơn mưa đầu mùa kéo dài cho đến tận nửa đêm. Căn nhà ba phòng ngủ rộng mênh mông như chìm trong bầu không khí sũng nước. Tôi loanh quanh trong căn nhà, từ phòng khách, xuống nhà ăn, vào hẳn trong bếp nhìn ngắm những thứ đồ vật quen thuộc nhưng không biết để làm gì. Ba phòng ngủ nhưng chỉ có mình tôi, để thay đổi không khí, cứ một đêm tôi ngủ một phòng, cũng là một cách giữ hơi ấm và mùi vị quen thuộc trên chăn, màn, gối, nệm. Đúng hơn có một phòng tôi thường ngủ lại hơn là căn phòng có đặt chiếc máy vi tính nối mạng ADSL, vừa làm việc và để khi mệt quá thì nằm lăn ra ngủ.
Những đêm đầu mùa mưa người ta thường khó ngủ. Chẳng biết có phải tại thời tiết thay đổi đột ngột không, hay do tiếng mưa gõ trên mái tôn rào rạt tạo thành một thứ âm thanh mơ hồ, giống như thứ kỷ niệm xa cũ bỗng trở về đốt cháy lại mớ tro than âm ỉ. Tôi nhớ mình chưa ăn cơm chiều khi cơn đói ập tới cồn cào trong bao tử. Nhưng thật lười biếng khi giờ này phải lục tủ lạnh để nấu nướng, hâm lại thức ăn. Tôi thích ngồi trong chiếc ghế xoay nhìn ra mưa qua cửa kính hơn. Ngòai vuông sân nhỏ có cây sa kê buông tàn lá rậm rịt, vươn những nhánh dài lủng lẳng thứ trái hình bầu dục như mít sát mái nhà. Mưa đang vỗ lộp bộp trên những tàu lá răng cưa thật to, thỉnh thoảng tôi nghe thấy trái sa kê bị gió giật rụng bịch xuống sân nhà.
Dẫu sao thì cũng phải ăn chút gì đó chứ không không thể nhịn đói qua đêm được. Tôi uể oải rời khỏi chiếc ghế xoay, đứng lên đi xuống bếp mở tủ lạnh. Sau một hồi lục lạo tôi kéo ra một hộp bánh khoai tay chiên và lon bia rồi bước vào phòng ngủ có đặt máy vi tính. Tôi mở máy. Trong khi chờ máy khởi động tôi nhấp nháp mấy mẫu bánh tròn, khô giòn và mặn mặn, ngữa cổ tu một ngụm bia.
Giờ này có ai lang thang trên Yahoo Messenger không nhỉ? Tôi thử vào một rum Và thấy mấy cái tên. Sau một lúc đắn đo tôi click vào nick “Đôi cánh thiên thần”. Xin chào, bạn tên gì? Tôi là…Đôi cánh thiên thần. À, hiểu rồi. Thế tại sao giờ này bạn không ngủ mà lang thang trên mạng? Tôi không ngủ được. Bạn là boy hay girl? Boy. Còn bạn? Girl. Bao nhiêu tuổi? Đoán xem.
Những người…già thường khó ngủ. Hì…hì…tâm lý nhỉ? Thế những người…trẻ như bạn tại sao cũng khó ngủ? Tại trời mưa, những cơn mưa đầu mùa làm cho người ta khó ngủ. À, hiểu rồi, giống như ếch nhái ngoài đồng giờ này đang kêu oang oang. Bạn ở quê à? Không, ở thành phố. Vùng ven? Không, ngay trung tâm. Sao nghe được tiếng ếch nhái kêu? Tưởng tượng. He…he…Tôi định out nhưng “ Đôi cánh thiên thần” bỗng nhiên lãng mạn: Bạn ở nhà một mình phải không? Sao biết? Chỉ người ở một mình mới lang thang trên mạng giờ này. Chắc bạn cần người để nói chuyện cho bớt buồn, bớt cô độc?
Tôi không nhớ rõ lúc ấy là mấy giờ, nhưng cảm giác trời đang sáng dần. Mưa đã tạnh và tiếng xe máy chạy rè rè qua con đường trước nhà sửa soạn cho sinh họat đầu ngày. Một ngày bình thường như mọi ngày. Nhưng đối với tôi thì không bình thường vì trước khi tắt máy đã được “ Đôi cánh thiên thần” cho biết tên thật làm kế toán ở một công ty, số di động: 091390… với lời hẹn lúc 9 giờ gặp nhau ở quán cà phê Sao đường Phạm Ngọc Thạch gần hồ Con Rùa. Ngược lại tôi cũng cho “ cô ấy” biết tên thật và số di động của mình. Chà, một câu chuyện tình trên mạng cũng khá ly kỳ và hấp dẫn khiến cho tôi có một buổi sáng háo hức để tạm quên đi bầu trời ảm đạm, sũng nước và ẩm thấp sau một đêm mưa. Cái hẹn 9 giờ còn khá sớm, nhưng tôi không thể chợp mắt được mặc dù rất buồn ngủ. Tôi lao vào phòng tắm mở nước nóng, đứng dưới vòi sen tôi húyt sáo và hát một bản nhạc vui bất ngờ.
Quán cà phê này bình thường tôi ít tới, nghe nói nó là điểm hẹn của những cô người mẫu và những chàng đại gia tới đây săn gái. Tôi không thích bị hiểu lầm là đại gia, nhưng cũng thú vị khi nghĩ “ cô ấy” hẹn tới đây chắc là cũng khá tự tin với nhan sắc của mình và hẳn còn trẻ và xinh đẹp? Nuôi dưỡng sự thú vị, háo hức này tôi chọn một chiếc bàn trống vừa đủ tầm nhìn bao quát để có thể nhận ra bất cứ cô gái nào đi một mình khi mới bước chần vào. “Đôi cánh thiên thần” hẳn là người cao ráo, chân dài, tóc xõa vai rất lãng mạn. Nếu cô ấy trẻ chắc là tóc có nhuộm màu hạt dẻ, theo model tuổi teen. Tôi gọi cà phê và nhâm nhi cùng với trí tưởng tượng của mình được tự do phiêu lưu khắp ngôi quán mát lạnh với những gương mặt trẻ trung, đầy sức sống hiện đại của một ngày mới bắt đầu. Tất cả ở đây đều toát ra vẻ sang trọng và sành điệu.
Vừa lúc ấy máy điện thoại của tôi reo lên. Liếc nhanh tôi thấy số điện thoại 090390…
– Chào anh…
– Em tới chưa?-Tôi lật đật hỏi.
– Em tới trước và đã thấy anh ngồi ở chiếc bàn đó.
– Sao em biết mặt anh được?
– Dễ lắm, người nào hẹn hò cũng nôn nóng, háo hức nhìn là biết ngay thôi.
– Em ngồi đâu?-Tôi nôn nóng hỏi.
– Em …về rồi, đang ngồi trên xe và gọi cho anh. Chúc anh một buổi sang vui vẻ nhé. Hẹn gặp tối nay trên mạng.
Tôi hơi buồn:
– Sao em không gặp anh?
– Để làm gì nhỉ? Em là “ Đôi cánh thiên thần”, anh cứ tưởng tượng nhưng những gì anh đạ tưởng tượng sẽ vui và hạnh phúc hơn. Thôi chúc anh một ngày hạnh phúc.
Tôi gọi lại, máy reo nhưng “ Đôi cánh thiên thần” không trả lời. Và sau đó là một dòng tin nhắn: “ Những cơn mưa đầu mùa đang tới, nó chưa chấm dứt, chúng ta còn gặp nhau mỗi đêm khi cả hai cùng khó ngủ mà anh.”
Bài đã đăng trên trang VietVanMoi.fr.