Hoa Kỳ đạt các thỏa thuận thuế quan quốc tế với ai và ở mức bao nhiêu?

Hoa Kỳ đạt các thỏa thuận thuế quan quốc tế với ai và ở mức bao nhiêu?

Việc Tổng thống Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào tháng 1 năm 2025 đã đánh dấu một sự thay đổi đột ngột trong chính sách thương mại toàn cầu, lên đến đỉnh điểm với điều mà nhiều nhà kinh tế mô tả là cú sốc chính sách thương mại lớn nhất trong lịch sử hiện đại.

Tuyên bố “Ngày Tự do” vào ngày 2 tháng 4 của ông Trump về việc áp thuế quan toàn diện lên hầu hết tất cả các đối tác thương mại đã định hình lại các mối quan hệ kinh tế quốc tế và buộc các quốc gia trên toàn thế giới phải bước vào các cuộc đàm phán căng thẳng để đảm bảo các điều khoản thương mại thuận lợi hơn.

Khi thời hạn ngày 1 tháng 8 năm 2025 đang đến gần, một mạng lưới phức tạp các thỏa thuận song phương đã xuất hiện, cho thấy những tính toán chiến lược và áp lực kinh tế mà các đối tác thương mại chủ chốt của Mỹ đang phải đối mặt.

Bản phân tích toàn diện này xem xét tình hình hiện tại của các thỏa thuận thương mại của Hoa Kỳ với các đối tác lớn bao gồm Vương quốc Anh, Liên minh châu Âu, Nhật Bản, Trung Quốc và các quốc gia châu Á khác, cung cấp những hiểu biết quan trọng về bối cảnh thương mại toàn cầu đang biến đổi và tính hiệu quả của chiến lược đàm phán dựa trên thuế quan của ông Trump.

Biểu đồ mức thuế quan của Hoa Kỳ theo đối tác thương mại

Mức thuế quan của Hoa Kỳ theo Đối tác Thương mại sau Các cuộc đàm phán Thương mại năm 2025 của Trump

Nguồn gốc của Cuộc chiến Thương mại năm 2025

Chiến lược “Ngày Tự do” của Trump

Vào ngày 2 tháng 4 năm 2025, Tổng thống Trump đã viện dẫn Đạo luật Quyền lực Kinh tế Khẩn cấp Quốc tế (IEEPA) để áp đặt cái mà ông gọi là “thuế quan tương hỗ” lên gần như tất cả các đối tác thương mại của Hoa Kỳ, tạo ra một sự gián đoạn chưa từng có đối với các dòng chảy thương mại toàn cầu[1][2]. Khuôn khổ ban đầu thiết lập một mức thuế cơ bản 10% cho tất cả hàng nhập khẩu, đồng thời đe dọa các mức thuế cụ thể theo từng quốc gia dao động từ 11% đến 50% dựa trên thâm hụt thương mại song phương[3]. Tuy nhiên, chỉ trong vài ngày sau khi thực hiện, các cú sụp đổ thị trường nghiêm trọng—bao gồm mức giảm 4,88% trong một ngày của chỉ số S&P 500 và mức giảm kỷ lục 5,97% của chỉ số Nasdaq—đã buộc ông Trump phải tạm dừng các mức thuế cao hơn trong 90 ngày, tạo ra một khoảng thời gian đàm phán định hình các mối quan hệ thương mại trong suốt năm 2025[3].

Phương pháp tính toán thuế quan của chính quyền, bị các nhà kinh tế chỉ trích là “gần như ngẫu nhiên như việc đánh thuế bạn dựa trên số nguyên âm trong tên của bạn,” đã đơn giản hóa các mối quan hệ thương mại phức tạp thành một công thức lấy thâm hụt thương mại song phương chia cho giá trị xuất khẩu[3]. Cách tiếp cận này, dù đáng ngờ về mặt kinh tế, lại tỏ ra hiệu quả về mặt chính trị trong việc thúc đẩy các cuộc đàm phán nhanh chóng từ các đối tác thương mại lo sợ hậu quả kinh tế tàn khốc.

Phản ứng của Thị trường và Tác động Toàn cầu

Hậu quả ngay lập tức sau các thông báo thuế quan của Trump đã chứng tỏ bản chất liên kết của nền kinh tế toàn cầu hiện đại. Bộ trưởng Tài chính Scott Bessent sau đó đã thừa nhận rằng ông Trump đã “theo dõi sự biến động trên thị trường trái phiếu” khi ông công bố tạm dừng thuế quan, nhấn mạnh cách các thị trường tài chính đã kiềm chế hiệu quả các chính sách quyết liệt nhất của chính quyền[3]. Chủ tịch Cục Dự trữ Liên bang Jerome Powell mô tả các mức thuế và tác động kinh tế có thể xảy ra của chúng là “lớn hơn đáng kể so với dự kiến,” trong khi tổng biên tập của tờ *The Economist* gọi đó là “cú sốc chính sách thương mại lớn nhất” trong lịch sử[3].

Các Thỏa thuận Thương mại đã Hoàn tất: Một Phân tích So sánh

Vương quốc Anh: Thỏa thuận Mẫu

Thỏa thuận Thịnh vượng Kinh tế Mỹ-Anh, được công bố vào ngày 8 tháng 5 năm 2025, đã thiết lập khuôn mẫu cho các cuộc đàm phán tiếp theo và đảm bảo các điều khoản thuận lợi nhất so với bất kỳ đối tác thương mại lớn nào[1][4]. Theo thỏa thuận này, hầu hết hàng hóa của Anh phải đối mặt với mức thuế 10%—mức thấp nhất mà bất kỳ quốc gia nào có thặng dư thương mại đáng kể với Hoa Kỳ đạt được[4]. Thỏa thuận bao gồm các điều khoản cụ thể theo ngành đặc biệt có lợi cho các ngành công nghiệp ô tô và hàng không vũ trụ của Anh, với 100.000 xe đầu tiên nhập khẩu hàng năm phải chịu tổng mức thuế suất 10% (kết hợp 7,5% cộng với mức thuế tối huệ quốc 2,5%)[1].

Yếu tố quan trọng dẫn đến thành công của thỏa thuận là sự sẵn lòng của Anh trong việc giải quyết các mối lo ngại về an ninh quốc gia của Hoa Kỳ thông qua các tiêu chuẩn an ninh chuỗi cung ứng có cấu trúc và các cam kết liên quan đến các cuộc điều tra theo Mục 232 trong tương lai[1][4]. Anh cũng nhận được các miễn trừ tạm thời khỏi mức thuế thép và nhôm tăng gấp đôi của Trump, duy trì mức 25% trong khi các quốc gia khác phải đối mặt với mức thuế 50%[4]. Sự đối xử ưu đãi này phản ánh cả tầm quan trọng chiến lược của mối quan hệ Mỹ-Anh và thặng dư thương mại tương đối nhỏ hơn của Anh, điều này đã làm cho các nhượng bộ trở nên dễ chấp nhận hơn về mặt chính trị đối với chính quyền Trump.

Liên minh châu Âu: Thỏa hiệp có kiểm soát

Khuôn khổ thương mại EU-Mỹ, được công bố vào ngày 27 tháng 7 năm 2025, đại diện cho một cuộc đàm phán phức tạp hơn nhưng cuối cùng đã thành công, ngăn chặn được một cuộc chiến thương mại xuyên Đại Tây Dương có thể leo thang thành thảm họa[5][6]. Theo thỏa thuận, 70% hàng hóa của EU sẽ phải đối mặt với mức thuế 15%, thấp hơn đáng kể so với mức 30% mà ông Trump đã đe dọa chỉ vài ngày trước đó nhưng cao hơn đáng kể so với mức trung bình 2,2% trước năm 2025[5][7].

Thỏa thuận bao gồm một số miễn trừ chiến lược cho thấy sự tinh vi trong đàm phán của EU. Các linh kiện máy bay, một số hóa chất, sản phẩm nông nghiệp và nguyên liệu thô quan trọng được miễn thuế song phương, trong khi thiết bị sản xuất bán dẫn vẫn được miễn thuế[7][8]. Tuy nhiên, xuất khẩu thép và nhôm tiếp tục phải đối mặt với mức thuế trừng phạt 50%, và các sản phẩm dược phẩm đang chờ kết quả của một cuộc điều tra theo Mục 232 đang diễn ra có thể áp đặt các mức thuế còn cao hơn[7].

Có lẽ điều quan trọng nhất là EU đã cam kết những nhượng bộ kinh tế lớn vượt ra ngoài các thỏa thuận thuế quan. Chúng bao gồm việc mua 750 tỷ đô la năng lượng của Hoa Kỳ vào năm 2028, 600 tỷ đô la đầu tư bổ sung của Hoa Kỳ và các giao dịch mua thiết bị quân sự không xác định[5][6]. Chủ tịch Ủy ban châu Âu Ursula von der Leyen đã mô tả những cam kết này là nỗ lực giảm sự phụ thuộc của châu Âu vào nguồn cung năng lượng của Nga, mặc dù các nhà phê bình đã mô tả thỏa thuận này là sự đầu hàng của EU trước sự ép buộc kinh tế của Mỹ[5].

Nhật Bản: Bảo tồn liên minh chiến lược

Thỏa thuận thương mại của Nhật Bản, được công bố vào ngày 22 tháng 7 năm 2025, cho thấy sự tương tác phức tạp giữa các cuộc đàm phán kinh tế và quản lý liên minh chiến lược[9][10][11]. Thỏa thuận áp đặt mức thuế 15% đối với hàng hóa Nhật Bản, ngang bằng với mức của EU, đồng thời đảm bảo các nhượng bộ quan trọng cho ngành công nghiệp ô tô sống còn của Nhật Bản[9][11]. Thuế quan ô tô đã được giảm từ 25% xuống 15%, điều cực kỳ quan trọng vì ô tô và phụ tùng ô tô chiếm hơn một phần tư kim ngạch xuất khẩu của Nhật Bản sang Hoa Kỳ[11].

Trọng tâm của thỏa thuận là cam kết của Nhật Bản đầu tư 550 tỷ đô la vào các dự án của Hoa Kỳ “do Tổng thống Trump chỉ đạo,” đại diện cho cái mà chính quyền gọi là “cam kết đầu tư nước ngoài lớn nhất từng được bất kỳ quốc gia nào đảm bảo”[12]. Các khoản đầu tư này nhắm vào các lĩnh vực chiến lược bao gồm cơ sở hạ tầng năng lượng, sản xuất bán dẫn, chế biến khoáng sản thiết yếu và sản xuất dược phẩm[12]. Nhật Bản cũng đồng ý tăng cường nhập khẩu nông sản, bao gồm cả gạo của Hoa Kỳ, trong khi nhận được sự đảm bảo rằng thỏa thuận sẽ không “hy sinh” nền nông nghiệp của Nhật Bản[11].

Sự kết thúc thành công của các cuộc đàm phán Mỹ-Nhật phản ánh sự công nhận của cả hai nước về tầm quan trọng của quan hệ đối tác chiến lược của họ ở khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương. Thủ tướng Nhật Bản Shigeru Ishiba đã ca ngợi thỏa thuận này là đã đạt được “con số thấp nhất cho đến nay đối với một quốc gia có thặng dư thương mại với Hoa Kỳ,” trong khi ông Trump mô tả nó là thúc đẩy hợp tác cả về kinh tế và an ninh[10][11].

Hàn Quốc: Thành công vào Phút chót

Thỏa thuận thương mại của Hàn Quốc, được công bố vào ngày 30 tháng 7 năm 2025—chỉ một ngày trước thời hạn ngày 1 tháng 8—minh họa cho bản chất gay cấn của chiến lược đàm phán của ông Trump[13][14][15]. Thỏa thuận thiết lập mức thuế 15%, ngang bằng với Nhật Bản và EU, đồng thời đảm bảo các cam kết đầu tư đáng kể từ Seoul[13][15]. Hàn Quốc đã đồng ý đầu tư 350 tỷ đô la vào tài sản của Hoa Kỳ “do Hoa Kỳ sở hữu và kiểm soát” và mua 100 tỷ đô la khí đốt tự nhiên hóa lỏng và các sản phẩm năng lượng khác[13][15].

Thỏa thuận này mang lại sự cứu trợ đặc biệt cho nền kinh tế phụ thuộc vào xuất khẩu của Hàn Quốc, nơi xuất khẩu chiếm 44% GDP vào năm 2023—gấp đôi tỷ lệ của Nhật Bản[16]. Nếu không có thỏa thuận, Hàn Quốc đã phải đối mặt với mức thuế 25% có khả năng tàn phá cộng với các loại thuế bổ sung đối với các sản phẩm thép, nhôm và ô tô[13][14]. Tổng thống Hàn Quốc Lee Jae-myung, người nhậm chức vào tháng 6 sau những biến động chính trị đáng kể, đã mô tả thỏa thuận này là loại bỏ “những bất ổn” trong môi trường thương mại đồng thời đảm bảo Hàn Quốc duy trì sự ngang bằng cạnh tranh với các đối tác trong khu vực[13].

Châu Á: Chiến lược Khu vực và Kết quả

Việt Nam: Hành động cân bằng với tác động sâu rộng

Thỏa thuận thương mại với VN được Hoa Kỳ công bố vào ngày 2 tháng 7 năm 2025, phản ánh những tính toán địa chính trị phức tạp đằng sau chiến lược thương mại của ông Trump[17][18][19]. Thỏa thuận đã giảm mức thuế bị đe dọa từ 46% xuống 20%, cao hơn mức Mỹ áp cho Nhật, EU và Anh, đồng thời áp đặt mức thuế 40% đối với hàng hóa chuyển tải—một điều khoản được thiết kế rõ ràng để ngăn các nhà sản xuất Trung Quốc lách thuế quan cao hơn của Hoa Kỳ bằng cách định tuyến sản phẩm qua Việt Nam[17][18].

Điều khoản chuyển tải giải quyết một mối lo ngại lớn của Hoa Kỳ, khi cố vấn của Trump, Peter Navarro, tuyên bố rằng “một phần ba tổng kim ngạch xuất khẩu của Việt Nam sang Mỹ thực chất là sản phẩm của Trung Quốc được vận chuyển qua Việt Nam”[17]. Điều khoản này cho thấy chính sách thương mại ngày càng gắn liền với cuộc cạnh tranh chiến lược rộng lớn hơn giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc. Việc Việt Nam đồng ý cung cấp “toàn quyền tiếp cận” cho các sản phẩm của Hoa Kỳ với mức thuế bằng không thể hiện một sự mở cửa thị trường đáng kể, mặc dù tác động thực tế vẫn còn phải xem xét do những hạn chế về cơ sở hạ tầng, chẳng hạn như đường phố Việt Nam “quá nhỏ đối với ô tô Mỹ”[18].

Cuộc đàm phán thành công của Việt Nam—đảm bảo mức thuế thấp hơn so với đe dọa ban đầu trong khi duy trì vị thế cạnh tranh so với các đối tác trong khu vực—minh họa cho cách tiếp cận tinh vi của đất nước trong việc quản lý mối quan hệ với cả Hoa Kỳ và Trung Quốc. Thỏa thuận cho phép Việt Nam tiếp tục hưởng lợi từ các xu hướng đa dạng hóa chuỗi cung ứng trong khi tránh được các khía cạnh trừng phạt nhất của chính sách thương mại Hoa Kỳ[18][19].

Philippines và Indonesia: Sự phối hợp của ASEAN

Cả Philippines và Indonesia đều đảm bảo được mức thuế 19% thông qua các thỏa thuận được công bố vào tháng 7 năm 2025, cho thấy chiến lược phối hợp của ASEAN trong việc quản lý áp lực thương mại của Hoa Kỳ[20][21][22]. Thỏa thuận của Tổng thống Philippines Ferdinand Marcos Jr., được công bố sau chuyến thăm Nhà Trắng của ông vào ngày 22 tháng 7, bao gồm các cam kết mở cửa thị trường Philippines cho ô tô, sản phẩm nông nghiệp và dược phẩm của Hoa Kỳ, đồng thời cung cấp quyền tiếp cận miễn thuế cho hàng hóa Mỹ[20][21].

Thỏa thuận của Philippines đáng chú ý vì là thỏa thuận đầu tiên thiết lập mức thuế cao hơn so với mức đe dọa ban đầu trong thông báo “Ngày Tự do” vào tháng 4, mặc dù nó vẫn thấp hơn mức 20% mà ông Trump đã cảnh báo sẽ có hiệu lực nếu không có thỏa thuận[21][23]. Kết quả này phản ánh tầm quan trọng chiến lược của Philippines với tư cách là một đồng minh của Hoa Kỳ ở Biển Đông và sự sẵn lòng của Manila trong việc đưa ra các nhượng bộ đáng kể về tiếp cận thị trường[22][24].

Thỏa thuận song song của Indonesia cho thấy sự công nhận của các thành viên ASEAN rằng các cuộc đàm phán cá nhân được ưu tiên hơn là sự phản kháng tập thể. Tổng thống Indonesia Prabowo Subianto đã cho biết ý định tiếp tục đàm phán để giảm thuế thêm, đồng thời cam kết tăng cường mua dầu và các sản phẩm nông nghiệp của Hoa Kỳ[25]. Sự phối hợp giữa các cuộc đàm phán của Philippines và Indonesia cho thấy chiến lược khu vực có chủ ý để đạt được các kết quả tương đương nhằm duy trì sự cân bằng cạnh tranh trong ASEAN[26].

Trung Quốc: Thách thức Chủ chốt cho Mỹ

Các cuộc đàm phán đang diễn ra và Tác động Chiến lược

Mối quan hệ thương mại Mỹ-Trung đại diện cho khía cạnh phức tạp và có ý nghĩa chiến lược nhất trong cuộc tấn công thương mại năm 2025 của ông Trump. Sau sự leo thang thuế quan mạnh mẽ vào tháng 4—chứng kiến mức thuế tăng lên 145% đối với hàng hóa Trung Quốc và 125% đối với sản phẩm của Hoa Kỳ—cả hai nước đã đồng ý một thỏa thuận ngừng bắn 90 ngày vào tháng 5, giảm thuế xuống lần lượt là 30% và 10%[27][28][29]. Thỏa thuận ngừng bắn này, ban đầu dự kiến hết hạn vào ngày 12 tháng 8 năm 2025, đã trở thành tâm điểm cho cuộc cạnh tranh chiến lược rộng lớn hơn giữa Mỹ và Trung Quốc.

Các cuộc đàm phán gần đây tại Stockholm, Thụy Điển, kết thúc vào ngày 29 tháng 7 năm 2025, mà không có một thỏa thuận dứt khoát về việc gia hạn tạm dừng thuế quan, mặc dù cả hai bên đều mô tả các cuộc thảo luận là “mang tính xây dựng” và “hiệu quả”[27][28][30]. Bộ trưởng Tài chính Scott Bessent nhấn mạnh rằng “không có gì được thống nhất cho đến khi chúng tôi nói chuyện với Tổng thống Trump,” trong khi các nhà đàm phán Trung Quốc bày tỏ sự tự tin rằng cả hai bên sẽ “tiếp tục thúc đẩy việc gia hạn”[27][31].

Các cuộc đàm phán đã mở rộng ra ngoài các vấn đề thương mại truyền thống để bao gồm các mối quan tâm chiến lược rộng lớn hơn. Các quan chức Hoa Kỳ đã nêu lên việc Trung Quốc mua dầu của Iran, cung cấp công nghệ lưỡng dụng cho Nga và năng lực sản xuất vượt quá nhu cầu toàn cầu[27]. Những vấn đề này minh họa cách chính sách thương mại đã trở thành một công cụ để giải quyết cuộc cạnh tranh chiến lược toàn diện giữa hai nền kinh tế lớn nhất thế giới.

Khoáng sản thiết yếu và Sự phụ thuộc công nghệ

Một khía cạnh quan trọng của các cuộc đàm phán Mỹ-Trung liên quan đến việc tiếp cận các khoáng sản thiết yếu và các nguyên tố đất hiếm, nơi Trung Quốc duy trì vị thế thống trị trên thị trường toàn cầu[3][27]. Sau sự leo thang thuế quan vào tháng 4, Trung Quốc đã áp đặt yêu cầu cấp phép xuất khẩu đối với sáu nguyên tố đất hiếm nặng và nam châm đất hiếm, thực chất đã chặn đứng việc xuất khẩu các vật liệu quan trọng cho sản xuất công nghệ cao, hệ thống vũ khí và thiết bị y tế[3]. Các cuộc đàm phán tại Stockholm được cho là đã giải quyết các cơ chế để đảm bảo nguồn cung liên tục các vật liệu chiến lược này cho các công ty Hoa Kỳ[28].

Khía cạnh công nghệ của căng thẳng thương mại Mỹ-Trung còn mở rộng sang chính sách bán dẫn, nơi chính quyền Trump đã duy trì các hạn chế trong khi đưa ra những nhượng bộ hạn chế. Quyết định của Nhà Trắng dỡ bỏ lệnh cấm bán chip AI của Nvidia cho Trung Quốc cho thấy một cách tiếp cận thực dụng để duy trì hợp tác công nghệ ở những nơi có lợi về mặt kinh tế[28].

Ấn Độ: Căng thẳng leo thang, phức tạp

Thông báo mức thuế quan 25%

Thông báo của Tổng thống Trump vào ngày 30 tháng 7 năm 2025 rằng Ấn Độ sẽ phải đối mặt với mức thuế 25% cộng với một khoản phạt không xác định là một trong những sự leo thang mạnh mẽ nhất trong chiến lược thuế quan của ông[32][33][34]. Quyết định áp thuế cao hơn đối với Ấn Độ so với hầu hết các đối tác thương mại khác phản ánh nhiều nguồn gốc của sự xích mích, bao gồm thuế nông nghiệp cao của Ấn Độ (trung bình 39% với mức thuế lên tới 50% đối với một số sản phẩm), các rào cản phi thuế quan rộng rãi, và việc tiếp tục mua thiết bị quân sự và năng lượng của Nga[32][35].

Việc ông Trump mô tả Ấn Độ là có “các Rào cản Thương mại phi tiền tệ khắt khe và đáng ghét nhất so với bất kỳ Quốc gia nào” và sự chỉ trích của ông đối với tư cách thành viên BRICS của Ấn Độ cho thấy chính sách thương mại đã trở nên gắn liền với các liên kết địa chính trị rộng lớn hơn như thế nào[32][33]. Khoản phạt bổ sung cho các hoạt động liên quan đến Nga đặt Ấn Độ vào một vị thế đặc biệt khó khăn, khi nước này tìm cách duy trì quyền tự chủ chiến lược trong khi quản lý mối quan hệ với cả Hoa Kỳ và Nga[32][35].

Triển vọng đàm phán đang diễn ra

Bất chấp những lời lẽ gay gắt, cả hai nước vẫn tiếp tục ra tín hiệu quan tâm đến việc đạt được một thỏa thuận. Các tuyên bố của chính phủ Ấn Độ nhấn mạnh cam kết tiếp tục “kết thúc một thỏa thuận thương mại song phương công bằng, cân bằng và cùng có lợi,” trong khi các quan chức Hoa Kỳ cho rằng các cuộc đàm phán vẫn đang tiếp diễn[32][34]. Chuyến thăm dự kiến vào ngày 25 tháng 8 của một phái đoàn thương mại Hoa Kỳ đến Ấn Độ cho thấy các kênh ngoại giao vẫn mở, mặc dù triển vọng đạt được thỏa thuận trước thời hạn ban đầu là ngày 1 tháng 8 dường như rất nhỏ[36].

Cách tiếp cận của Ấn Độ khác biệt đáng kể so với các quốc gia khác ở chỗ ưu tiên các cuộc đàm phán toàn diện hơn là các thỏa thuận nhanh chóng để đáp ứng thời hạn của ông Trump. Chiến lược này phản ánh đánh giá của Ấn Độ rằng thị trường nội địa rộng lớn và tầm quan trọng chiến lược của mình mang lại đòn bẩy đàm phán, mặc dù nó cũng có nguy cơ gánh chịu chi phí kinh tế đáng kể nếu thuế quan vẫn ở mức cao[34][35]. Các nhà phân tích cho rằng bất kỳ thỏa thuận nào cuối cùng có thể sẽ đòi hỏi sự tham gia trực tiếp giữa Thủ tướng Narendra Modi và Tổng thống Trump, tương tự như các mô hình đã được thiết lập trong các cuộc đàm phán lớn khác[35].

ASEAN và Động lực Khu vực

Những cách phản ứng phối hợp

Các quốc gia thành viên ASEAN đã thể hiện sự phối hợp tinh vi trong việc quản lý áp lực thương mại của Hoa Kỳ, với các nhà lãnh đạo đồng ý rằng các thỏa thuận song phương không nên gây tổn hại đến lợi ích kinh tế của các thành viên khác[26]. Tuyên bố của Thủ tướng Malaysia Anwar Ibrahim rằng có “sự hiểu biết chung trong ASEAN rằng các quyết định như vậy không nên gây bất lợi cho bất kỳ quốc gia thành viên nào” phản ánh sự công nhận rằng các cuộc đàm phán cá nhân có thể làm suy yếu hội nhập kinh tế khu vực[26].

Chiến lược phối hợp này đã mang lại các kết quả tương đối nhất quán trên các quốc gia ASEAN. Việt Nam (20%), Philippines (19%) và Indonesia (19%) đã đảm bảo được các mức thuế trong một biên độ hẹp, trong khi Thái Lan và Malaysia được cho là đang đàm phán để đạt được các mức tương tự[37][38]. Cách tiếp cận khu vực đã cho phép các nền kinh tế ASEAN nhỏ hơn tránh được các mức thuế trừng phạt nhất trong khi duy trì sự cân bằng cạnh tranh trong khối thương mại khu vực.

Thái Lan và Malaysia: Các cuộc đàm phán cuối cùng

Các cuộc đàm phán đang diễn ra của Thái Lan minh họa cho giai đoạn cuối cùng của sự tham gia của các nước ASEAN với chính sách thương mại của Hoa Kỳ. Bộ trưởng Thương mại Jatuporn Buruspat đã bày tỏ sự tin tưởng rằng các cuộc đàm phán sẽ kết thúc trước thời hạn ngày 1 tháng 8, với kỳ vọng rằng Thái Lan sẽ nhận được một mức thuế “phù hợp với các nước khác trong khu vực”[37]. Các nhà lãnh đạo ngành công nghiệp hy vọng mức thuế từ 15-20%, mặc dù họ thừa nhận rằng việc không đạt được thỏa thuận có thể dẫn đến mức thuế 36% bị đe dọa đầy đủ[37].

Các cuộc đàm phán của Malaysia cho thấy sự phức tạp của việc cân bằng giữa các cân nhắc chính trị trong nước với áp lực kinh tế quốc tế. Tuyên bố của Thủ tướng Anwar Ibrahim rằng Malaysia sẽ không vượt qua “lằn ranh đỏ” trong các cuộc đàm phán phản ánh những hạn chế trong nước đối với khả năng của chính phủ trong việc đưa ra nhượng bộ, đặc biệt là liên quan đến bảo hộ nông nghiệp và các ngành công nghiệp chiến lược[39]. Tuy nhiên, các quan chức Malaysia đã cho biết rằng một thỏa thuận về mức thuế từ 15-20% sẽ được công bố trước ngày 1 tháng 8[38].

Bài tiếp theo sẽ nói về tác động của các mức thuế quan Hoa Kỳ đạt được trước hạn 01/08/2025 với nhiều nền kinh tế trên thế giới.

nguyen pavel

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *