London Eye vẫn bay đẹp đẽ sau 25 năm tuổi

London Eye vẫn bay đẹp đẽ sau 25 năm tuổi

‘Con Mắt Luân Đôn (London Eye) hay Vòng quay Thiên niên kỷ (the Millennium Wheel) là côngg trình được khánh thành vào tháng 3/2000, đánh dấu năm nước Anh bước sang một thiên niên kỷ mới.

Năm nay, nó tròn 25 tuổi và đã đón trên 85 triệu lượt người “du ngoạn trên không” ngắm cảnh trung tâm London.

London Eye là một thành công hiếm có trong kiến trúc đô thị và giải trí của thủ đô Vương quốc Anh.

Khác với số phận một số công trình xây cùng thời gian mà nay ế khách, London Eye vẫn miệt mài quay hàng ngày, với điểm cao nhất là 135 mét, chở theo 32 buồng quan sát hình con nhộng )capsule) để phục vụ người dân và du khách.

Vào ngày đẹp trời, người xem có thể từ đây thấy được lâu đài Windsor, trụ sở thứ 2 của vua Charles III, nằm ở hạt Berkshire, cách London 40 km.

Lịch sử “bướng bỉnh” của nó tượng trưng cho tinh thần không chịu thua của người Anh, qua nỗ lực của cặp vợ chồng kiến trúc sư Julia Barfield và chồng, ông David Marks (đã mất).

Năm 1993, sau khi mới tốt nghiệp ngành kiến trúc, họ có ý tưởng thiết kế một bánh xe khổng lồ đặt ở giữa thủ đô London để “du khách có thể trèo lên, ngồi ngắm sông Thames và các công trình cổ kính”.

Nhưng ban đầu ít ai ủng hộ ý tưởng”điên rồ” này và khi đem nó đi dự thi “công trình Thiên niên kỷ” mà nước Anh tổ chức để đón năm 2000, họ đã thua.

Không bỏ cuộc, Julia và David đã đặt hết tiền tiết kiệm vào việc lập ra một công ty thiết kế dùng công nghệ máy vi tính tạo hình (CGI), hồi đó là rất hiện đại.

Bị chính quyền bác bỏ, họ bỏ tiền đem giới thiệu đồ án gồm các hình bánh xe quay trên cao ở London cho công chúng, với hy vọng tìm được sự ủng hộ.

Sau mấy năm, một nhà báo của tờ Evening Standard tình cờ bắt gặp họ và đem bản vẽ về tòa soạn.

Thấy dự án này thú vị, có thể đem lại cho công chúng một công trình hữu ích, hiện đại hóa khung cảnh trung tâm London gần Tháp Big Ben và Điện Westminster (trụ sở Quốc hội, có từ thế kỷ 11), tờ báo đã tung ra cuộc vận động “Ủng hộ Bánh xe” (Back the Wheel).

Được hãng hàng không Britishh Airways nhận tài trợ và sau nhiều khó khăn để xin giấy phép từ Hội đồng thành phố London, công trình thiết kết London Eye được khởi công.

Đây thực sự là một công trình quốc tế, với nhiều bộ phận được làm ở CH Czech, ở Hà Lan và các nước khác.

Cuối năm 1999, người ta bắt đầu chuyển bộ rầm và các kết cấu khác như buồng quan sát tới gắn vào các cột được chọn đặt ở vị trí công viên Thiên niên kỷ (Jubillee Gardens), ở bờ Nam sông Thames, giữa cầu Westminster và cầu Hungerford.

Khi đón vị khách đầu tiên vào 09/03/2000, Con Mắt London (135m) là vòng quay quan sát cao nhất thế giới, cho đến khi bị Star of Nanchang ở Singapore qua mặt ở độ cao 160m vào năm 2006.

Dù là công trình tĩnh, chỉ đẩy cho các ‘capsules’ quay quanh đường tròn, đi lên London Eye ngắm cảnh được ví như đi một chuyến bay. Cho tới nay, người London không nói “ngồi trên London Eye” mà dùng động từ ‘bay’  – to fly the London Eye.

editors

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *