Con tàu lướt nhẹ xuyên đêm, nhanh chóng cập bến cảng Antigua vào sáng chủ nhật, ngày 28 tháng 12 năm 2024.
Hôm nay, bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa rực rỡ, những đám mây trắng xốp bay lơ lửng như những bông bông lửa thiên nhiên. Tôi đã lên bờ và khám phá thành phố cảng xa lạ này.
Antigua, một hòn đảo thuộc quần đảo Leeward ở vùng Caribbean, có chu vi khoảng 87 km và diện tích 281 km². Theo số liệu điều tra dân số năm 2011, dân số trên đảo khoảng 80.161 người.
Kinh tế của Antigua chủ yếu dựa vào du lịch, nơi đây đang phát triển mạnh mẽ với nhiều khu vực giải trí, khách sạn, resort, và nhà nghỉ dọc bờ biển. Tuy nhiên, thành phố này lại thiếu vắng những công trình hiện đại, với những ngôi nhà của người dân thường có vẻ giản dị và không có nhiều dấu hiệu của sự giàu có. Thỉnh thoảng, bạn cũng có thể bắt gặp một số casino.
Trong cuộc trò chuyện với tài xế taxi mà chúng tôi thuê để đưa ra một bãi biển đẹp, anh đã vui vẻ chia sẻ rất nhiều điều. Anh cho biết cuộc sống ở đây khó khăn đến mức họ đã xây dựng một nhà ga đồ sộ dành cho ô tô, nhưng suốt 20 năm qua, chẳng ai sử dụng để gửi xe. Anh chỉ tay về phía một tòa nhà ba tầng bỏ dở, không hoàn thiện, vẻ mặt đầy chán nản trước thực trạng quy hoạch tồi tệ.
Khi tôi hỏi liệu người dân có được hưởng lợi từ các khoản trợ cấp xã hội không, đặc biệt là những người tàn tật và thất nghiệp, anh lắc đầu: “Không có gì cả. Ở đây, mọi người đều phải đi tìm việc làm, nếu không thì không có cái ăn.” Điều đó càng khiến tôi nhận ra rằng, mặc dù thiên nhiên ở đây vô cùng đẹp đẽ, nhưng hạ tầng cơ sở lại rất khiêm tốn, chật chội, và tình trạng vệ sinh không tốt như nhiều nơi khác. Những con phố còn có những hố ga bốc mùi nặng nề.
Bến tàu, bến xe náo nhiệt với những người cò mồi tiếp thị cho khách lên taxi, chủ yếu là du khách da đen, giao tiếp bằng tiếng Anh và chi tiêu bằng đồng đô la Mỹ. Họ mời chào các điểm đến với phong cảnh tuyệt đẹp, khiến nhiều người háo hức lên xe để trải nghiệm.
Xe chạy khoảng 45 phút, chúng tôi đến bãi biển Long Bay (Vịnh Dài) với nước biển trong xanh, cát vàng óng ả và những ngọn đồi xanh um. Hôm nay, gió nhẹ, sóng biển cũng nhẹ nhàng, êm đềm.
Tôi men theo bờ biển, dạo bước ra tận đầu núi để chụp ảnh, ghi âm tiếng sóng vỗ vào những mỏm đá tạo nên những bọt nước trắng xóa. Tôi có cảm giác như mình đang lạc lõng trên một hòn đảo hoang, trước mắt là đại dương mênh mông còn phía sau là những ngọn núi dốc đứng chắn lối. Xung quanh không một bóng người, chỉ có cây cối rì rào một cách bí ẩn, làm tôi liên tưởng đến những trái cây không thể ăn được.
Nhiều ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Nếu lạc ở đây, tôi sẽ phải làm gì để sinh tồn? Gia đình và tiếng nói của vợ con mới là chỗ dựa vững chắc cho tinh thần tôi. Tôi chợt nhớ đến tiếng ríu rít của “Gà con” bên ông bà, ấm áp và hạnh phúc làm sao. Sau một lúc say sưa tác nghiệp, tôi quyết định quay về bãi cát để chơi với các cháu.
Một ngày trôi nhanh. Tàu Arvia sẽ ở lại đảo này trong hai ngày, ai muốn qua đêm có thể quay lại tàu vào chiều mai. Chúng tôi thu dọn đồ đạc và trở về tàu để các cháu tắm rửa, ăn uống và nghỉ ngơi sau một ngày nô đùa với cát và sóng nước. Nhiều người đã mệt mỏi.
Chúng tôi hẹn tài xế taxi vào lúc 10 giờ sáng hôm sau để tiếp tục hành trình đến một bãi tắm khác. Anh vui vẻ nhận lời.
Sáng hôm sau, đúng hẹn, tài xế đã đến đón chúng tôi để đưa đến một vùng biển mới. Bãi biển này có nước trong xanh như ngọc bích, khung cảnh thật quyến rũ. Bắt đầu một ngày mới, tất cả chúng tôi lại hòa mình với sóng biển, cát trắng và những suy tư về đại dương vô tận, nơi xa xôi với quê hương.