Vụ án rùng rợn khiến phụ nữ Anh trùng tên với thủ phạm đồng loạt đổi tên

Vụ án rùng rợn khiến phụ nữ Anh trùng tên với thủ phạm đồng loạt đổi tên

Nhà văn Hương Keenleyside viết:

Năm 1997, tôi sang định cư tại Anh quốc. Trên đường từ sân bay Manchester về nhà, mẹ chồng tôi quay sang nói với chồng tôi: “Mẹ vẫn cảm thấy rùng mình khi đi qua thảo nguyên Saddleworth này. Có lẽ cặp đôi quỷ quái đó đã giết hàng chục đứa trẻ, và nhiều xác trong số chúng vẫn còn đâu đó quanh đây.”

Vụ án mà mẹ tôi đề cập chính là vụ án nổi tiếng gọi là Moor Murders. Từ tháng 7 năm 1963 đến tháng 10 năm 1965, cặp tình nhân Ian Brady và người tình của hắn, cô Myra Hindley, đã bắt cóc, hãm hiếp và giết ít nhất năm đứa trẻ, từ 10 đến 17 tuổi. Vụ án với nhiều chi tiết rùng rợn và kinh hoàng đã khiến cả nước Anh chìm trong nỗi đau thương mất mát. Từ đó, tất cả những người nào có tên là Myra hoặc Hindley đều đã xin toà đổi tên, thậm chí xoá hết thông tin phòng khi bị nhầm là người thân của nữ hung thủ. Cho đến ngày nay, tên Hindley gần như đã biến mất khỏi xã hội Anh. Khi tôi thử tìm kiếm trên Google với từ “Myra Hindley”, kết quả chỉ có 8 dòng, phần lớn là về nữ tội phạm này.

Cặp đôi quỷ dữ sinh ra trong môi trường tiêu cực. Ian Brady vốn là một đứa trẻ hư hỏng từ nhỏ, thường trộm cắp, gây gổ và vào tù khi mới 18 tuổi. Myra Hindley thì mang dáng vẻ ngông cuồng, lẳng lơ, lười biếng, và có sở thích quái đản trong chuyện tình dục. Các vụ mất tích các nạn nhân nhỏ tuổi từng gây dư luận xôn xao, như vụ P. Reade J. Kibride, K. Bennett, L. A. Dorney. Thủ đoạn của chúng là dựng cảnh thân thiện, rồi giả vờ cho nạn nhân đi nhờ hoặc rủ đi tìm giúp đôi găng tay bị rơi ở thảo nguyên Saddleworth – nơi sau này người ta tìm thấy 3 xác chết của các bé.

Hàng nghìn cảnh sát, tình nguyện viên đã tham gia truy tìm các cháu trong nhiều ngày liền. Người thân các nạn nhân bị nghi ngờ đã tự tiêu huỷ các thi thể con em họ để che giấu tội ác, khiến vụ án trở nên đau lòng hơn bao giờ hết. Cảnh sát gần như bó tay, nếu không phải nhờ anh rể của cặp đôi quỷ dữ đã báo cảnh sát sau một lần bị mời tham dự vụ chứng kiến hành hung một trẻ em cuối cùng, bị  anh  rể  đánh đập và giết chết từ từ bằng búa trong cơn hưng phấn. Gã anh rể, sợ hãi mạng sống của chính mình, đã không phản kháng khi bị dụ dỗ, nhưng sáng ngày hôm sau lập tức đến đồn báo cảnh sát.

Khi khám xét nhà của các thủ phạm, cảnh sát đã  lần theo dấu vết và phát hiện những bằng chứng ghê rợn: một ngăn để hành lý tại nhà ga chứa đầy băng ghi âm tiếng la hét của các nạn nhân đang bị hành hạ, giọng cầu cứu trong lúc bị giết khi lũ tình nhân ác quỉ làm tình!. Những kẻ phạm tội còn ngoan cố, máu lạnh. Ở Anh, không có ép cung hay tra tấn để lấy lời khai, nên cảnh sát không thể xác định chính xác nơi chôn cất các thi thể. Họ lục tung cả thành phố Manchester, cho đến khi một cảnh sát chú ý tới bức ảnh Hindley ngồi bên một nấm đất trên thảo nguyên. Ngay lập tức, chính phủ huy động máy bay của bộ phận đo đạc bản đồ và máy bay của quân đội cũng giúp sức, chụp hàng triệu bức từ các vùng đồi núi quanh Manchester trong bán kính 200 km, và từ đó nhận diện ra khu Saddleworth Moor là nơi có thể chứa các thi thể nạn nhân.

Chiến dịch tìm kiếm bắt đầu, và cuối cùng cảnh sát đã khai quật được ba thi thể trẻ em. Đáng tiếc, cặp đôi quỷ dữ thoát khỏi án tử hình vì đúng lúc đó, Anh quốc đã bãi bỏ án tử hình từ năm 1965. Nhiều năm sau, mỗi năm, mẹ của nạn nhân P. đều gửi thư đến các tòa án, kể lại nỗi đau đớn không nguôi. Bà viết rằng, cả đời này bà không thể quên nổi tiếng con gái đang cầu xin trong tuyệt vọng trong khi ả ta hú hét, rú rít man rợ trong cơn khoái cảm tột cùng của hành vi phạm tội. Đó không phải là con người nữa, mà là một loài quỷ dữ, do đó không thể để chúng trở lại xã hội.

Khi vụ án xảy ra, tất cả mọi người ở Anh đều cùng chung một tâm trạng, và những người có tên là Myra hoặc Hindley đều đồng loạt xin tòa đổi tên, một hành động hiếm hoi, chưa từng có trong lịch sử pháp luật nước này. Ngay cả em gái của Hindley cũng phải thay tên đổi họ, rời khỏi đất nước, biệt tích không ai biết cô ta hiện nay ở đâu. Ian Brady chết trong tù, còn Hindley, sau nhiều năm, đã bắt đầu mối quan hệ với quản giáo trong trại giam, có ý định vượt ngục nhưng bất thành. Cả hai cuối cùng đều qua đời: Ian trong trại, còn Hindley chết vì viêm phổi, chấm dứt cuộc đời đầy tội lỗi.

Mỗi năm, mẹ của các nạn nhân vẫn gửi thư, cầu xin công lý và nhắc nhở mọi người về nỗi đau không nguôi của các bà, đặc biệt là về tiếng khóc cầu cứu của con gái bà P trong những phút cuối đời, và về  âm thanh Hindley, ả ta rú rít trong cơn khoái cảm man rợ đó. Bà tin rằng, đó không còn là con người nữa mà là những linh hồn quỷ dữ, xứng đáng bị trừng trị thích đáng. Khi vụ án xảy ra, toàn thể nước Anh đã cùng nhau thay đổi và đoàn kết trong nỗi đau chung. Nhiều người đã xin chính quyền đổi họ, để tránh bị liên quan hoặc để tránh nhắc lại quá khứ ghê rợn. Những người thân của các nạn nhân đã đổi tên họ, rời khỏi đất nước, nhằm tránh bị chú ý hay kỳ thị.

Trong những năm tháng sau này, vụ án vẫn là một ký ức đẫm máu trong lịch sử tội phạm của Anh, đồng thời cũng là một bài học đắt giá về sự sa đọa của con người trong môi trường tiêu cực. Nỗi đau mất mát của các gia đình không bao giờ nguôi, và câu chuyện về cặp đôi quỷ dữ này vẫn còn ám ảnh trong lòng nhiều người qua nhiều thế hệ.

Amy Chapman

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *